Nguyễn Ngọc Duy Hân
Tôi vừa đi dự buổi Tết Trung Thu do
nhiều Hội Đoàn tại Toronto tổ chức về, thật mừng vì các em vui, mọi người vui,
trời không bị mưa như tin thời tiết đã dự báo. Trung Thu trong tôi có nhiều kỷ
niệm, nhớ tới thì lòng “man mác buồn”, ôi thời thơ ấu đã qua!
Năm tôi 8, 9 tuổi gì đó, dù không
mang tên Ngô Như Ý, nhưng tôi quả thật là y như ngố, thế mà chẳng hiểu sao cô
giáo lại chọn lên đại diện cho các học sinh tỉnh lỵ đọc diễn văn trong ngày
Trung Thu. Để chuẩn bị, chị tôi bắt tôi đọc đi đọc lại nhiều lần cho thật nhuyễn.
Rõ khổ, ông Tỉnh Trưởng tỉnh Tây Ninh lúc bấy giờ lại mang cấp bậc Trung Tá, để
mở đầu tôi phải xướng lên câu “Kính thưa Trung Tá Tỉnh Trưởng”. Tôi ngọng nghịu
tập: “Kính thưa Tung Tá Tỉnh Tưởng”, mất chữ “r”, bà chị cầm thước đập lên bàn quát
to “Đọc lại, Trung tá!” Tôi to giọng “Kính thưa Trung Trá Trỉnh Trưởng”, tất cả
đều có chữ “r”. Chèn ơi, nếu ông mang cấp bậc thiếu tá hay đại tá chắc tôi đã đỡ
khổ hơn. Nhưng hình như lúc đọc thật trước đám đông tôi đã phát âm đúng, vì
không nhớ cảnh bị các ông anh bà chị la rầy!
Rồi có năm chúng tôi làm lồng đèn
đi dự thi Trung Thu. Anh tôi bỏ công chẻ tre, uốn vuốt làm thành cái đầu lân thật
to. Chúng tôi chăm chút dán giấy bóng kiếng, dùng màu nước vẽ từng cái vảy rồng,
tô màu thật đẹp, lòng háo hức mong được giải. Tiếc thay chưa đi tới điểm tổ chức
thì trời mưa, chiếc lồng đèn ướt nhẹp màu sắc lem luốc, tôi đã khóc thút thít
trong mưa. Nhà tôi nghèo, Trung Thu may lắm mỗi đứa được chừng một phần tư hay
nửa cái bánh nướng, thèm lắm hít ngửi mãi rồi mới dám ăn. Má tôi thì thích bánh
dẻo, nhưng ít khi nào bà dám bỏ tiền ra mua.
Đó là chuyện Trung Thu thuở bé, rằm
tháng 8 mà không nói chuyện về trăng thì thiếu sót, nên tôi sẽ tản mạn một chút
về Trăng, về đề tài rất đẹp đã được nhiều người bàn tới.
Mặt trăng tiếng Latin là Luna, là vệ
tinh duy nhất của trái đất và lớn thứ năm trong hệ mặt trời. Khoảng cách trung
bình tính từ tâm trái đất đến mặt trăng là 384.403 km, lớn khoảng 30 lần đường
kính trái đất. Đường kính mặt trăng là 3.474 km, tức hơn một phần tư đường kính
trái đất.
Trong Kinh Thánh, sách Sáng Thế Ký
ghi lại Đức Chúa Trời đã tạo ra mặt trăng vào ngày thứ tư khi ngài phán bảo hãy
có hai vì sáng lớn; vì lớn hơn tức là mặt trời để cai trị ban ngày, vì nhỏ hơn
(mặt trăng) để cai trị ban đêm. Kinh Thánh cũng có ghi về ngày tận thế: Trong
những ngày ấy, mặt trời sẽ tối sầm, mặt trăng mất sáng và tinh tú tự trời sẽ sa
xuống.
Theo Phật giáo, những sự kiện quan
trọng trong đời đức Phật đều diễn ra vào đêm trăng tròn. Ngài đản sanh vào đêm
rằm tháng Tư, xuất gia vào đêm trăng tròn tháng Hai và thành đạo vào đêm trăng
tròn tháng Chạp. Người theo Phật giáo ăn chay dựa theo ngày rằm và ngày không
trăng.
Các giai thoại lý thú như Hằng Nga
cùng các tiên nữ múa hát điệu nghê thường vào đêm rằm tháng Tám, chú Cuội và thỏ
ngọc ngồi dưới gốc cây đa nhớ nhà, chuyện Hậu Nghệ cầm cung bắn rớt 9 mặt trời
là những câu chuyện thần thoại hồi bé tôi đã say mê.
Trong tiếng Việt, mặt trăng còn được
gọi bằng những tên khác như ông Trăng, ông Giăng, chị Hằng, vầng Nguyệt, chị
Nguyệt, Hằng Nga, Thái Âm…
Theo các nhà khảo cổ thì hình ảnh về
mừng trăng đã được in trên mặt trống đồng Ngọc Lũ. Phan Kế Bính trong sách
Phong Tục Việt Nam cũng đã ghi dân ta từ thế kỷ 19 đã có tập tục ban ngày làm cỗ
cúng gia tiên, tối đến bày cỗ thưởng trăng.
Tại Đại Hàn, ngày trăng tròn này là
Lễ Tạ Ơn Chuseok, để nông dân cám ơn tổ tiên đã cho mùa màng thu hoạch tốt đẹp,
và là ngày tết lớn thứ hai trong năm. Tại Đài Loan, ngày Tết Trung Thu là ngày
nghỉ lễ chính thức cho cả nước.
Nguyệt thực xảy ra lúc trăng tròn,
khi trái đất nằm giữa mặt trời, mặt trăng và cùng nằm trên một đường thẳng. Bước
tiến đầu tiên trong việc quan sát mặt trăng được thực hiện nhờ sự phát minh viễn
vọng kính. Galileo Galilei đã sử dụng tốt công cụ này để quan sát vẻ mặt chị Hằng.
Ngày 20 tháng 7 năm 1969, nhân loại
bước một bước dài khi phi hành gia Neil Armstrong là người đầu tiên đặt chân
lên mặt trăng thành công với chi phí hàng nhiều tỷ đô la. Cho tới nay, Eugene
Cernan - thành viên của phi vụ Apollo 17 - là người cuối cùng rời mặt Trăng vào
ngày 14 tháng 12 năm 1972 và từ đó chưa ai đặt chân lên đây nữa, có lẽ vì hao tốn
quá. Thật ra, Hoa Kỳ cũng quay lại thăm nàng Nguyệt năm 1994 nhưng chỉ bằng
robot trên con tàu vũ trụ Clementine. Theo các nhà khoa học NASA, con người có
thể định cư trên mặt trăng trong tương lai. Nói tới NASA tôi xin mở ngoặc là có
khá nhiều người Việt Nam rất giỏi làm việc ở đây, như tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh,
nhà vật lý thiên văn Eugene Trịnh Hữu Châu, Bruce Vũ Thanh ....
Nhà văn Toan Ánh đã viết về món trà
sen đêm trăng rất cầu kỳ. Buổi chiều khi sen khép cánh, người ta bỏ vào nhụy
hoa một ít trà, để trong đêm trà thấm hương thơm của hoa, thẩm thấu tinh túy của
đất trời. Sáng ra trước khi sen bung cánh, người ta ra ao lấy trà ra khỏi búp
hoa để pha uống. Chu choa, không biết trà này thơm ngon cỡ nào, tôi thì thuộc
loại “đàn gảy tai trâu”, chắc là không biết phân biệt. Ngay cả cafe tôi cũng
không kén, uống như uống thuốc cho tỉnh ngủ, không cần phải nóng phải tươi, phải
rắc rối gì. Viết tới đây tôi bỗng nhớ bài “Trăng sáng vườn chè”, để cho vị trà
ngon hơn, chè chắc cũng phải hái vào đêm trăng đem ướp búp sen tươi mới thật là
tuyệt!
Bạn có ghé thăm Sóc Trăng bao giờ
chưa? Sóc Trăng là tên một tỉnh ven biển thuộc đồng bằng sông Cửu Long nằm ở cửa
Nam sông Hậu. Tên gọi Sóc Trăng do chữ Srok Kh’leang của tiếng Khmer mà ra -
nghĩa là kho chứa bạc của nhà vua. Tiếng Việt phiên âm ra Sóc Trăng, chứ không
phải địa danh này là nơi trăng sáng nhất.
Vầng trăng Việt Nam trong ca dao thể
hiện qua câu lục bát quen thuộc:
Hỡi cô tát nước bên đàng,
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi?
Bài đồng dao: ông giẳng ông
giăng
xuống đây với tôi
có nồi cơm nếp
có tệp bánh chưng
có lưng vò rượu. . .” có lẽ ai cũng thuộc.
Trong thơ văn xưa, phải nói tới nhà
thơ Lý Bạch vì yêu trăng quá, nên trong một cơn say, đã nhào xuống giòng sông để
... ôm lấy trăng rồi chết đuối. Ông đã nhiều lần ngồi trên thuyền ngắm trăng:
Đầu giường trăng tỏ rạng
Đất trắng ngỡ như sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương
Trong Chinh Phụ Ngâm, ta thấy có
câu:
Nguyệt hoa, hoa nguyệt trùng trùng,
Trước hoa, dưới nguyệt trong lòng
xiết đau.
Rồi đến Đức Trần Hưng Đạo là võ tướng
mà cũng không kềm nỗi hồn thơ lai láng trước “Bến Trăng Thanh” để rồi cảm khái:
Đêm nghỉ bến trăng thanh
Bỗng hay đầy thú lạ
Thơ theo bút tuôn dòng.... Ngài quả là người
văn võ song toàn.
Tác phẩm Đoạn Trường Tân Thanh của
Thi hào Nguyễn Du cũng không thiếu những câu nói về trăng:
Tuần trăng khuyết, dĩa dầu hao,
Mặt mơ tưởng mặt, lòng ngao ngán
lòng.
Hoặc: Khi chén rượu, khi cuộc cờ,
Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên.
Khi tả người đẹp Nguyễn Du đã ví: Khuôn
trăng đầy đặn nét ngài nở nang. Nhóm
chúng tôi gần đây ai cũng than mình khá “nở nang”, vậy là đẹp ra phải không các
bạn?!
Bà Chúa thơ nôm Hồ Xuân Hương cũng
diễn tả đầy màu sắc:
Một trái trăng thu chín mõm mòm
Một vừng quế đỏ đỏ lòm lom
Trăng của bà trong đêm khuya thanh
vắng uống rượu mong giải sầu nhưng tỉnh ra lại càng buồn hơn: “Vầng trăng
bóng xế khuyết chưa tròn”. Nữ sĩ họ Hồ này được nổi tiếng về thơ văn, không
khét tiếng như bác kia họ Hồ nhưng ai cũng phỉ nhổ!
Trong bài Thu ẩm của Nguyễn Khuyến,
ông đã tả:
Lưng giậu phất phơ màu khói nhạt
Làn ao lóng lánh bóng trăng loe. Nhóm Hippy Việt Nam thời
đó có mốt mặc quần ống loe, chắc là lấy ý từ câu thơ này.
Nguyễn Khuyến cũng đã từng ngắm
trăng mà lo nghĩ việc quốc gia:
Sáu khắc hồn tan bóng nguyệt mờ
Có phải tiếc xuân mà đứng gọi
Hay là nhớ nước vẫn nằm mơ
Trong bài ca chúc Tết thanh niên của
Phan Bội Châu, cụ đã than thở:
Thẹn cùng sông, buồn cùng núi, tủi
cùng trăng
Hai mươi năm lẻ đã từng chua với
xót
Thật thế, thời ấy đất nước bị Pháp
đô hộ, người dân thiếu ý thức, nên cụ lúc nào cũng canh cánh bên lòng những nỗi
niềm. Ngày nay mình bị Cộng sản cai trị, bán nước cho Tàu, ta có bận lòng vì đất
nước và chua xót như cụ không?
Thi sĩ Quách Tấn viết:
Đêm nay chờ trăng mọc
Ngồi thẩn thơ trong vườn
Quanh hoa lá róc rách
Như đua bắt làn hương
Thi sĩ Tản Đà đã than thở:
Đêm thu buồn lắm chị Hằng ơi,
Trần giới em nay chán nữa rồi.
Tôi đôi khi cũng rất chán đời, chán
thế thái nhân tình, nhưng không sống ở thế trần thì chỉ còn nước lên cung trăng
hay thiên đường, cũng đâu có dễ!
Nguyễn Nhược Pháp trong “Ngày xưa”
đã mơ màng:
Ta còn đang luyến mộng
Yêu bóng người vẩn vơ
Tay ngà ai phủ trán?
Hiu hắt ánh trăng mờ...
Nói tới thơ trăng mà không nhắc tới
Hàn Mặc Tử với “Một miệng trăng”, “Ngủ với trăng”, “Rượt trăng”, “Say trăng”
thì không được, nên ta hãy cùng Hàn thi sĩ thắc mắc:
Khuya rồi, trăng trốn ở nơi đâu?
Ta chờ ta đợi suốt canh thâu
Ta xé gió trời, mây nghiêng rẽ
Trăng tàn đẫm ướt một dòng
châu
Hoặc: Hương trăng phảng phất nơi
đâu đó
Có thấy người về giữa cõi im?
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng,
Trăng, Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho?
… Trời hỡi làm sao khi đói khát,
Gió trăng có sẵn làm sao ăn?
Trong bài thơ nổi tiếng “Đây Thôn
Vĩ Dạ”, ông cũng nói đến trăng theo kiểu cách khác lạ và đầy thơ mộng:
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay...
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?
Toàn là những câu hỏi về trăng khó
trả lời, thương thay cho một đời nghệ sĩ tài hoa nhưng số phận nghiệt ngã. Có lẽ
cảm hứng từ việc Hàn Mặc Tử bán trăng, hiện nay có một đồng bào trong nước lấy
tên là “Người Buôn Gió”, là một blogger dám lên tiếng đấu tranh cho nhân quyền
và tự do tại Việt Nam rất can đảm đáng nể phục.
Riêng nhà thơ Lưu Trọng Lư đã rất
thính tai với câu thơ:
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức? Có lẽ ông cảm được ánh
trăng thu bằng tâm hồn, không cần nhìn mà chỉ nhắm mắt lắng nghe. Điều này có lẽ
đúng vì những người khiếm thị luôn nghe, dùng các giác quan khác để cảm nhận được
sự việc có khi còn sâu sắc hơn người sáng mắt.
Nhà học giả hơi “điên chữ “ Bùi
Giáng cũng từng đặt nghi vấn:
Em về mấy thế kỷ sau,
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy
không?
Ông hỏi câu này có lẽ vì biết khi xảy
ra nguyệt thực, trăng sẽ đổi thành màu đỏ cam nên người ta còn gọi là mặt trăng
máu. Còn trăng xanh là hiện tượng trăng tròn và sáng lần thứ hai trong một
tháng. Trăng xanh không xuất hiện thường xuyên, nó xảy ra khoảng vài năm một lần.
Không biết “màu ấy” Bùi Giáng có ý nói là màu gì, xanh hay đỏ?!
Với bài thơ Trăng Đất Khách, tác giả
Trần Mộng Tú đã chia sẻ:
Những đêm trăng sáng tôi không ngủ
Âm thầm mắt lệ nhớ quê hương
Ngày về sao bỗng xa xăm quá
Tôi thức cùng trăng suốt đêm trường.
Vâng, quả thật trăng trên đất khách
hải ngoại thật buồn, ít khi nào mình có giờ và khung cảnh thích hợp để thấy
trăng. Những tòa nhà cao chọc trời đã che đi ánh sáng chị Hằng, cuộc sống bận rộn
tất bật đầy căng thẳng, lòng dạ nào mà thưởng thức ánh trăng? Còn ở quê nhà thì
đói khát, bị bưng bít trù dập, nếu còn lãng mạn yêu trăng thì không chừng bị
coi là đang ở “cõi trên”!
Nếu nói về những bài nhạc có liên hệ
tới trăng thì rất nhiều, nào là nhạc phẩm Trương Chi của Văn Cao kể chuyện người
nghệ sĩ xấu trai nhưng đã trót đem lòng yêu người đẹp Mỵ Nương. Chuyện bắt đầu
vào “Một chiều xưa trăng nước chưa thành thơ” rồi tới “Đêm nay dòng
sông Thương dâng cao, mà ai hát dưới trăng ngà ...”
Trung Thu về ai cũng muốn nghe lại
bài hát Thằng Cuội của Lê Thương: Bóng trăng trắng ngà, có cây đa to, có thằng
Cuội già, ôm một mối mơ …. Mối mơ bạn đang ôm là những mơ ước gì, có phần
nào cho quê hương đất nước không?
Chắc bạn cũng biết bài Trăng Mờ Bên
Suối, sáng tác của nhạc sĩ Lê Mộng Nguyên, rồi tới Huế Đêm Trăng của Quốc Dũng,
Tình Lúa Duyên Trăng của tác giả Hoài An, hoặc bài Nửa Vầng Trăng của Nhật
Trung là những sáng tác khá phổ thông.
Lời bài Ảo Ảnh của Y Vân cũng miêu
tả tâm sự: Khi vui thấy trăng không mờ, lòng buồn nên trăng úa: Đây quả
là ảnh ảo của ảo ảnh - virtual reality - vì sự thật thì trăng vẫn là
trăng, đâu có vì ai đó vui buồn mà thành tròn hay méo.
Phạm Mạnh Cương trong nhạc phẩm
Thương Hoài Ngàn Năm cũng rất chung tình: Trăng khuyết rồi có khi đầy, Ngăn
cách rồi cũng xum vầy....
Cũng nên nhắc tới bài Gạo trắng
Trăng thanh của Hoàng Thi Thơ diễn tả hình ảnh dân quê thật vui nhộn: Trong
đêm trăng, tiếng chày khua, ta hát vang trong đêm trường mênh mang.
Ngược lại với bài Nghìn Trùng Xa
Cách, Phạm Duy đã diễn tả với những nốt nhạc thê thiết: Rừng vắng ban mai,
đường phố trăng soi, trả hết cho người, cho người đi ...
Ngoài ra phải nhắc đến bài Nguyệt Cầm
của Cung Tiến: Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng, đêm mùa trăng úa làm vỡ
hồn ta ... Ôi đàn trăng cũ làm vỡ hồn anh... Nói đến nguyệt cầm thì tôi
cũng xin tả sơ về cây đàn nguyệt này. Vì nhạc cụ có hộp đàn hình tròn như mặt
trăng nên mới có tên là “đàn Nguyệt”. Đàn Nguyệt được sử dụng trong hát Chèo,
Chầu Văn, Ca Huế, Đờn Ca Tài Tử và Cải Lương…Trong miền Nam người ta gọi nó là
đờn Kìm. Mới đầu tôi lẫn lộn, tưởng nguyệt cầm và tỳ bà cầm là một, nhưng đàn
tì bà hình bầu dục. Để cho dễ nhớ bạn có thể hiểu đàn nguyệt thì tròn, đàn tì
bà thì méo!
Nói đến nhạc Trịnh Công Sơn thì nhiều
bài, nhiều câu về trăng lắm, đặc biệt bài Nguyệt Ca:
Từ khi trăng là nguyệt đèn thắp
sáng trong tôi
Từ khi trăng là nguyệt em mang tim
bối rối
Từ khi trăng là nguyệt tôi như từng
cánh diều vui
Từ khi em là nguyệt trong tôi có những
mặt trời.
Nhưng thôi không viết nhiều về TCS, ông này bị người Việt quốc gia lên án là
làm tay sai cho Việt cộng, viết nhạc phản chiến để đánh phá chính thể quốc gia,
làm việc cho Việt Cộng, dù nhạc của ông cũng có những bài tình ca rất hay.
Riêng nhà thơ đấu tranh Nguyễn chí
Thiện, tác giả tập thơ “Hoa Địa Ngục” cũng đã viết về trăng, dù ông ở trong tù
Cộng Sản - dưới đáy địa ngục:
Cũng phải ngước trông đất trời, vấn
hỏi?
Trăng lặn…
Sao tàn…
Nói tới đây mới nhớ khi còn ở trung
học, các thầy cô “quốc doanh” dạy chúng tôi phải có tinh thần tập thể, cái gì
cũng phải mang ơn Bác và Đảng, như ngắm trăng cũng phải cùng ngắm chung, ngồi một
mình tư lự với trăng là tư duy sai lầm, là cá nhân chủ nghĩa, nghe thấy kinh sợ
thay vì kính sợ. Tội nghiệp các thầy cô này, có lẽ họ đâu muốn dạy “láo lếu”
như thế mà chỉ vì bị ép buộc. Đến bây giờ nhiều sách báo vẫn còn XHCN “Xạo Hết
Chỗ Nói” hoặc “Xin Hầu Chi-Na”, biết đến bao giờ dân mình mới được sống trong ấm
no và sự thật?
Nếu bạn hay con cháu học dương cầm,
chắc là bạn biết bản nhạc dưới cái tên “Sonata - Ánh trăng”. Bài nhạc này do
Beethoven soạn, ông xấu trai vì bị chứng bệnh lạ làm biến dạng, nhưng mang trái
tim nghệ sĩ đa tình. Beethoven yêu cô học trò là Giulietta Guicciardi, nhưng
không được đáp lại. Một lần buồn tình đứng trên cây cầu của dòng sông xanh
Danube trong một đêm trăng rất sáng, Beetthoven nghe tiếng dương cầm vang lên
bên khu lao động. Beethoven đi tới và gặp người cha đang ngồi nghe cô con gái
mù chơi dương cầm. Người cha cho biết con gái đã từng ước mơ được ngắm nhìn ánh
trăng trên dòng Danube, nhưng có lẽ sẽ không bao giờ được. Xúc động trước tình
cha con, Beethoven ngồi vào cây đàn và với cảm xúc mãnh liệt, nhà soạn nhạc
thiên tài đã dạo nên khúc Sonata lúc nhẹ nhàng hiền dịu như ánh trăng, lúc lại
mạnh mẽ rồi mênh mang như sóng sông Danube. Tiếng nhạc thấm đẫm trong ánh
trăng, dạt dào trong tình người, diễn tả khát vọng bước ra khỏi sự khắc nghiệt
của số phận, của thất tình và trở thành bất hủ. Beethoven bị điếc năm 30 tuổi
nhưng vẫn sáng tác nhạc được. Mới đầu tôi không tin người điếc có thể chơi nhạc,
nhưng tôi có thầy và vài người bạn khá giỏi nhạc, họ chỉ cần nhìn nốt nhạc mà
biết âm điệu trầm bổng ra sao. Đưa cho một sáng tác mới, không cần đàn họ cũng
có thể nhìn cách viết nhạc mà hát lên được. Môn “võ công” này tôi cũng có học
qua, gọi là “xướng âm”, nhưng tôi chẳng thấy “sướng”, chỉ thấy khổ vì khó quá!
Gần đây có bộ phim hoạt họa với
hình ảnh 3D ba chiều thu hút nhiều khán giả, bạn đã xem chưa? Đó là cuốn phim Despicable
Me. Dựa theo nội dung phim chuyện người ta dịch tựa đề là “Kẻ Cắp Mặt
Trăng”. Chuyện phim nói về nhân vật xấu tên Gru. Gru quyết định làm phi vụ có một
không hai cho thế giới phải kinh khiếp: ăn cắp mặt trăng. Cũng may Gru đã tìm
thấy được ở ba cô bé mồ côi - nhân vật trong phim - một tình thương yêu kỳ lạ,
và điều này đã thay đổi con người Gru. Chuyện có “happy ending” khi Gru cùng ba
cô bé sống hạnh phúc với nhau khi mặt trăng vẫn tỏa sáng.
Nói chuyện văn chương thơ nhạc thì
hoài hoài không hết, riêng trong đời sống hằng ngày thì các chuyên gia trường đại
học California - Mỹ phát hiện rằng có một tác động giữa ánh sáng mặt trăng tới
sức khỏe con người. Những ngày trăng tròn, ánh trăng đã ảnh hưởng đến giấc ngủ
của con người, gây khó ngủ rồi ít nhiều tác động đến hệ thần kinh, dẫn đến những
thái độ, hành động bất thường. Vậy nếu người phối ngẫu hay con cháu của bạn hôm
đó ương ương dở dở, nói bậy bạn hãy thông cảm bỏ qua cho. Bạn cũng có thể đổ lỗi
cho chị Hằng khi chính bạn đang bị “khó ở” dễ nổi cáu. Việc phụ nữ hàng tháng rụng
trứng được gọi là chu kỳ kinh nguyệt, hồi đi học ở trường “Xã Hội Chủ Nghĩa”
chúng tôi nghịch ngợm gọi những ngày “bị” là ngày “mắc võng trên rừng Trường
Sơn”. Khi đi chợ mua cua, bạn nhớ để ý có phải đang gần ngày có trăng hay
không, vì cua sẽ bị óp không chắc thịt.
Gần đây với đời sống hiện đại nên
cũng hại điện, ít khi chúng ta còn giờ, còn khung cảnh thích hợp để ngắm trăng.
Ăn bánh Trung Thu thì sợ bị bỏ hóa chất độc, các lồng đèn, sản phẩm cho trẻ em
bị Tàu hóa, sản xuất hàng loạt với phẩm chất tệ, không như những lồng đèn ông
sao, đèn cá chép đặc thù khi xưa nên mất phần thú vị. Trong khi dân nghèo đói,
cá chết, mọi thứ nhiễm độc, những đại gia, công an cai trị dân vẫn phè phỡn ăn
chơi xa xỉ, đốt tiền không hết. Đã có những chiếc bánh trung thu với nhân là 9
dược liệu quý như đông trùng hạ thảo, vảy tê giác, vây cá mập, trứng cá, yến
sào... Riêng cái vỏ hộp đựng bánh có khi giá đến triệu triệu. Một khách sạn 5
sao tại Hà Nội đã tung ra hộp bánh trên có hình con ngựa và cá chép mạ vàng
24K, đồng thời quảng cáo chỉ sản xuất 999 hộp - ít sợ bị đụng hàng. Cái hộp này
ăn xong nhất định phải giữ vì có vàng trên đó. Hồi sau 1975, cái gì cũng quý
cũng khó, nên chúng tôi cũng chắt chiu để dành những cái hộp bánh bích-quy, lon
ghi-gô để đựng kim chỉ, đồ lặt vặt trong nhà. Sang đây những năm đầu tôi cũng
còn thói quen giữ lại các lon hộp này, bỏ đi thì tiếc, làm chật nhà quá sức.
Bánh Trung thu ngày nay không còn là thứ đồ ăn cho tết nhi đồng, mà đã trở
thành công cụ để người ta hối lộ, nghe thật buồn và giận. Mà thôi, tôi định viết
“vài dòng” mà bây giờ ra “dài dòng” rồi, tôi xin trở lại chuyện tổ chức Trung
Thu Cộng đồng Toronto một chút rồi ngưng.
Năm nay lần đầu tiên ban tổ chức gồm
nhiều hội đoàn hợp sức - để thể hiện tình đoàn kết. Nhìn các em mặc áo dài, tay
cầm lồng đèn hình Lá Cờ Vàng di sản, lòng tôi bồi hồi biết bao. Ngoài phần văn
nghệ và MC giới thiệu chương trình, phần nhiều do các em thiếu nhi chia nhau đảm
trách, các em cũng được nghe đọc về các anh hùng dân tộc như Đinh Bộ Lĩnh, Trần
Quốc Toản… Trách nhiệm hướng dẫn cho giới trẻ biết về quê hương và cội nguồn
không phải một sớm một chiều, một ngày lễ hội là xong, mà là con đường dài và
không kém khó khăn. Việc tổ chức các sinh hoạt cộng đồng cũng không dễ, nhìn những
anh chị “xâm mình” đứng ra làm việc chung tôi thật cảm kích. Họ không phải là
thần thánh, họ cũng chỉ có 24 tiếng mỗi ngày, cũng phải đi làm, lo cho gia đình
như mọi người, nhưng họ đã cố gắng. Thế nào cũng có sai sót, nhưng tôi xin được
trân trọng, thật lòng thông cảm và mong có thêm nhiều anh chị em, nhất là quý vị
phụ huynh cùng xăn tay bước vào góp sức, để cùng nhau xây dựng cộng đồng, cùng
nhau dẫn dắt các con em, nối kết thế hệ cha ông với con cháu, để mai đây khi
chúng ta “rời bỏ cuộc chơi”, thì đã có các cháu sẵn sàng tiếp nối, tiếp tục sứ
mạng phục vụ và làm vẻ vang giòng giống Rồng Tiên cho đến ngày cùng nhau trở về.
Tôi cũng thiết tha mong một ngày
quê hương thanh bình, dân chủ, để chúng ta cùng nắm tay ca hát dưới ánh trăng
vàng, cùng xây dựng đất nước giàu mạnh không gian dối, không chất độc và nhất
là không Cộng sản.
Nguyễn Ngọc Duy Hân
Mùa Trăng 2016
Bài viết rất ý nghĩa, cám ơn bạn đã chia sẻ
ReplyDeleteclick xem thêm Trung tâm gia sư ở dĩ an bình dương